Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

TRẦN THANH VÂN: AI ĐÃ ĐE DỌA CÔ BA SƯƠNG?

 


Lời dẫn của NXD-blog: Vừa qua KTS Trần Thanh Vân mời Bà Ba Sương (Trần Ngọc Sương, Anh hùng lao động, nguyên GĐ Nông trường Sông Hậu) ra Hà Nội chơi, và sau sự kiện bữa tiệc Chúc mừng 8.3. tại Nhà hàng Quốc Bảo thì Bà Ba Sương đã rời khỏi Hà Nội một cách bí mật mà ngay cả KTS Trần Thanh Vân cũng không hay biết. Hôm nay, sau tròn 1 tháng Bà Ba Sương rời Hà Nội, KTS. Trần Thanh Vân gửi tới NXD-blog bài viết này và đề nghị công bố nguyên văn, dưới đây: 



AI ĐE DỌA CÔ BA SƯƠNG?
Trần Thanh Vân
                 
Tôi quả thật không muốn kể chuyện này ra, nhưng đã một tháng qua rôi, tôi cố quên mà không sao quên được. Chẳng vui vẻ gì, nhưng mọi người cứ gọi điện hỏi hoài, có người lại tưởng tôi có khuất tất gì bên trong nên phải dấu. Bởi thế, tôi đành phải kể ra. Cũng chỉ là để cho vui thôi.

Vào những ngày giáp Tết Nhâm Thìn giá rét, Quê Choa của Bọ Lập mở cửa, niềm nở đón khách thập phương, tôi cũng vào thăm và tình cờ đọc Entry có tựa đề “Từ chị Ba Sương đến anh Đoàn Văn Vươn” của ngài Lương Kháu Lão.

Tuy ở cách xa, nhưng tôi đặc biệt quan tâm đến số phận của người phụ nữa này. Mừng cho Ba Sương xóa được bản án 8 năm tù, nhưng lòng tôi vẫn không khỏi áy náy về thân phận một người phụ nữ, từng là anh hùng lao động, từng điều hành một nông trường rộng 7000 ha đất và mang lại cơm no áo ấm cho hàng nghìn người, nay không một tấc đất cắm dùi, không một túp lều che nưa nắng, chỉ với mấy đồng lương hưu còm cõi, chị phải đi thuê nhà để ở và muối dưa chua bán để có tiền sống qua ngày.

Bởi thế, tuy không hề quen biết và chưa một lần gặp mặt, tôi mạnh dạn liên hệ với Bọ Lập, rồi từ Bọ Lập tôi lại nói chuyện được với Luật sư Trịnh Minh Tân….và tôi đã chính thức ngỏ lời mời chị Trần Ngọc Sương ra Hà Nội xả hơi sau những ngày tháng căng thẳng chống lại cái án tù đầy vô lý đè lên số phận chị suốt 5 năm qua.  

Sau hơn một tháng trời do dự, CMTND đã bị thất lạc, tiền bạc cũng chẳng còn, người phụ nữ một thời lừng lẫy này không khỏi không mặc cảm… Tôi nói với Ls Tân: “Về tiền vé máy bay và nơi ăn ở chi tiêu ở ngoài này, tôi có thể thu xếp được. Em chịu khó giúp xin cấp lại GCMND và động viên chị ấy thật khéo, đừng để người ta mặc cảm”. Và rồi, có lẽ bị cảm động trước lời mời chân tình của tôi, trưa ngày Chủ nhật 3/3/2012, Ba Sương cùng Luật sư Tân đã đáp máy bay ra tới Hà Nội.
Tôi rủ Blogger Nguyễn Xuân Diện cùng tôi ra sân bay đón chị Ba Sương với điều kiện Diện được chụp ảnh nhưng cấm đưa tin lên mạng, TS. Diện đành phải chấp hành.  

KTS. Trần Thanh Vân chờ đợi Bà Ba Sương như chờ đón một người thân trở về










và rồi, Bà Ba Sương và Luật sư Trịnh Minh Tân cũng xuất hiện tại cửa ra sân bay Nội Bài


tay bắt mặt mừng trong phút giây gặp gỡ


     
 tay nắm tay, hai chị em đưa nhau ra xe






 Ảnh và chú thích ảnh: Nguyễn Xuân Diện

Về chỗ ăn ở, vì gia đình tôi có người đang bị bệnh, mời khách về không tiện, nên lúc đầu tôi định bố trí tại một khách sạn gần nhà, nhưng các bạn tôi đề nghị đón Ba Sương về ở bên hồ Trúc Bạch với một chị cùng tuổi và đã từng quen biết Ba Sương khi còn công tác trong Nam. 

Buổi gặp gỡ đầu tiên tại Hà Nội khá vui vẻ. Chị Ba Sương không lạ gì Hà Nội, chị nói lần này ra là để đáp mối chân tình của tôi và đi thăm, cám ơn những người đã kiên trì giải thoát chị suốt 5 năm qua.

Hôm đó chủ nhà tự nấu phở đãi khách, ai cũng khen ngon và nói cười cởi mở. Tôi lớn hơn Ba Sương 8 tuổi, nên tuyên bố tôi là “Chị Hai” và gọi “Cô Ba” là em. Khi tôi đưa Ba Sương lên phòng riêng trên gác 3, chỉ còn lại hai người với nhau, tôi dúi vào tay Ba Sương 20 triệu đồng, dặn rằng tiền này để Cô Ba thanh toán vé máy bay và tiêu vặt, chị không giầu nhưng có thể giúp Cô Ba ở chơi Hà Nội cả năm. Ba Sương ngần ngại nhưng cuối cùng đã vui vẻ cầm tiền.

Liên tiếp 3 ngày sau đó, xe của tôi đón Ba Sương về nhà tôi dùng cơm và đưa Ba Sương đi thăm nhiều bạn bè thân hữu, có lúc tôi đi cùng, có lúc Ba Sương gọi Taxi tự đi. Tại nhà một người bạn của tôi, chúng tôi gặp bà Nguyễn Thị Xuân Mỹ, từng là Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm UB Kiểm tra Trung ương Đảng.

Bà Mỹ nói với Ba Sương:

- “Mừng cho chị Ba thoát tội hình sự, thế là tạm ổn rồi, còn lỗi dân sự có hay không? Nên chờ hạ hồi phân giải, chớ đòi hỏi trắng đen rõ ràng ngay lúc này, có thể sẽ bất lợi đó”  

Mọi người, ai gặp cũng đều khuyên Ba Sương như vậy. Bây giờ là lúc chị cần lấy lại tinh thần để lo tổ chức một cuộc sống thật có ý nghĩa.

Sang ngày thứ tư, mồng 7 Tháng 3, đúng ngày Rằm Tháng Hai âm lịch, chúng tôi 7,8 người đi trên 3 chiếc xe, đưa chị Ba Sương đi thăm Ba Vì. Sau khi đến thăm thôn Dược Sơn của dân tộc người Dao, gặp Lương y Lý Văn Nguyên, người thì khám bệnh, người thì mua thuốc, chúng tôi đến lễ Ngày Rằm ở Miếu thờ cây đa ngàn tuổi tại Thôn Rùa và buổi trưa đến ăn trưa tại Trang trại Đồng quê của TS. Ngô Kiều Oanh.

Tuy rất bận đón mấy trăm học sinh trường quốc tế, nhưng Ngô Kiều Oanh vẫn giành cả buổi trưa để tiếp người bạn đồng hương Nam Bộ. Tự nhiên tôi nhớ đến một Comment hóm hỉnh trên Blog Hiệu Minh bên Washington DC vào dịp Tết vừa rồi: “Ba Sương với Ngô Kiều Oanh và Trần Thanh Vân mà gặp nhau thì không cần con vịt”(cổ ngữ có câu: ba người đàn bà và 1 con vịt là thành một cái chợ; ý nói chỉ với ba chúng tôi có thể ồn ào như một cái chợ).

Sự thật đã không diễn ra như thế, Ngô Kiều Oanh và Ba Sương mứng rỡ gặp nhau và trao đổi với nhau rất kỹ và rất chân tình về một kế hoạch ứng dụng công nghệ chế biến thực phẩm sạch để xuất khẩu. Còn tôi, thì vì không am hiểu lĩnh vực đó nên chỉ im lặng ngồi nghe và thầm mong cho hai người bạn đồng hương Nam Bộ sẽ sớm biến giấc mơ thành hiện thực.

Chia tay với Ngô Kiều Oanh, Ba Sương và tôi về đến Hà Nội thì đã hơn 4 giờ chiều. Qua Email, tôi nhận được lời mời đi dự tiệc 8/3 của nhóm bạn TS. Nguyễn Xuân Diện.

Tôi bảo Ba Sương: “Hôm nay đi mệt rồi, cô Ba về đi tắm đi, sau 5 giờ Vân sẽ đến đón đi dự tiệc 8 tháng 3”.

Ba Sương ban đầu đồng ý kế hoạch của tôi, nhưng một lúc sau gọi điện đến từ chối: “Em không đi đâu, em phải đi thăm bác Đỗ Mười, cụ già quá rồi, lần sau ra chắc gì gặp được cụ?”.

Tôi không nài ép và hơn 6 giờ chiều ra đi một mình.

Tôi đến nhà hàng Quốc Bảo gần thị trấn Văn Điển, chẳng thấy Ts Diện đâu, nhưng vẫn gặp rất nhiều người, các em các cháu xúm quanh tặng hoa, chụp ảnh. Tuy vậy, vì mệt quá, tôi chỉ ở đó chừng 60 phút và xin phép ra về đi nghỉ sớm.

Sáng hôm sau ngủ dậy muộn, tôi gọi Ba Sương, chuông điện thoại reo mà không có trả lời, gọi cho chủ nhà thì chủ nhà nói không biết Ba Sương đi đâu? Tôi gọi cho Ls Trịnh Minh Tân, Ls Tân cho biết không liên lạc được với Ba Sương và báo với tôi:

- “Trưa mai, ngày 9/3 em và chị Ba sẽ về TP Hồ Chí Minh chị Vân ạ, có lệnh triệu tập về họp chi bộ, chị ấy vừa được phục hồi sinh hoạt Đảng, nên được báo họp thì phải về, nhỡ chẳng may bị người ta hiểu nhầm.”

Tôi nghĩ, về hay ở thì tùy cô ta thôi, nhưng ít ra cô ta phải báo với tôi một lời chứ. Bực quá, tôi không nghĩ Ba Sương lại thất thố như thế? Tôi quyết định không gọi cho Ba Sương nữa và cả ngày 8/3 trôi qua trong im lặng như thế.                                            

Bẵng đi bốn ngày sau, trưa ngày 12/3, có một số máy lạ gọi tôi:

- “A lô, có phải chị Vân đấy không? Em là em chị Ba Sương”
Tôi hỏi lại:

- “Xin lỗi, vậy em ở đâu?”

- “Em ở Hà Nội”

- “Nói tiếng Bắc, lại ở Hà Nội, thế thì không phải là em của Ba Sương rồi. Vậy em cần gì?”

- “Lúc chị Ba Sương về, có gửi lại em 17 triệu đồng, nói rằng chị chỉ tiêu hết vậy thôi. Hôm nay chị ấy gửi ra 3 triệu nữa, chị ở đâu để em mang tiền đến?”
Tôi hỏi:

- “Tiền gì?”

- “Tiền chị cho chị ấy vay”.
Tôi thật không ngờ Ba Sương lại có lối hành xử ấu trĩ như vậy, tôi xẵng giọng:

- “Tôi không cho ai vay cả, anh nói gì thế?.”
- “Chị ơi, em ở giữa, chị làm khó em quá”

- “Anh ở giữa ai và ai? Tên anh là gì tôi không biết, mặt mũi anh thế nào tôi chưa gặp, đừng làm phiền tôi nhé.”
Và tôi dập điện thoại.

Từng ấy ngày trôi qua, Ba Sương vẫn không liên lạc với tôi, không một lời giải nhắn nhe thích về lý do cô ta đột ngột tuyệt giao với tôi và bỏ về trong Nam vội vã như bị ma đuổi.

Còn tôi, tôi không rõ ai đã hù doạ Ba Sương? Hù doạ chuyện gì? Tại sao 20 triệu đồng tôi đưa cho Ba Sương để thanh toán tiền vé máy bay và tiêu vặt trong chuyến đi, đến chủ nhà ở phố Ngũ Xã cũng không biết, mà cô ta phải khai ra với một người lạ có số điện thoại 01246982752 ? Thằng cha đó là ai nhỉ?

Rất nhiều người gọi đến hỏi tôi. Tôi giận thì ít, mà tôi thương cô Ba Sương thì nhiều. Nữ anh hùng thật đấy, nhưng cô ta hiền lành và non nớt quá.

Thứ nhất, tôi đâu có phải “con hủi”, bởi vậy quen biết tôi đâu có phải mang tai hoạ mà Ba Sương sợ?

Thứ hai, tôi từng nổi tiếng về chuyện chống lại bọn làm ăn phi pháp, cho nên tiền của tôi là “đồng tiền sạch sẽ”. Tôi chẳng giầu có gì, nhưng đã cho ai là vì tôi thấy cần và tôi không hề tiếc. Vậy tại sao Ba Sương lại giao tiền ấy cho một kẻ lạ hoắc, rồi vội vàng trốn về Nam để ngồi bán dưa cà?

          Hôm nay, tôi xin kể lại để cả nhà cùng chia sẻ.
T.T. V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến