Đồng Phụng Việt
Kính các bác,
Tôi vừa nghe Nguyễn Trí Dũng, con trai Điếu Cày, loan báo, cậu ta mới được gặp cha hôm 2 tháng 8. Trong buổi gặp đó, Điếu Cày cho biết, anh ta đã ngưng tuyệt thực từ ngày 27 tháng 7, sau khi đại diện Viện Kiểm sát Nghệ An vào trại giam giải quyết đơn tố cáo của anh ta.
Lẽ ra sau khi chịu thua Điếu Cày, các bác phải động não để giảm thiểu thiệt hại về uy tín thì các bác lại gỡ gạc theo kiểu cũ: Bơm thông tin, hình ảnh cho hệ thống truyền thông “Lật tẩy ‘chiêu tuyệt thực’ của Nguyễn Văn Hải”!
Chỉ cần so thời điểm các bác thoái bộ (27 tháng 7), với thời điểm hệ thống truyền thông bắt đầu “lật tẩy” (29 tháng 7), thiên hạ thấy ngay, các bác tiếp tục dùng trò khỉ.
Tuyên truyền mà chỉ như thế thì khác gì ỉa mửa rồi tự trây trét vào mặt mình!
Chúng ta đã phạm sai lầm khi cho phép cung cấp rộng rãi dịch vụ Internet tại Việt Nam. Thông tin, hình ảnh đã, đang và sẽ còn tác động đến nhận thức của dân. Nhận thức thay đổi thì hành vi cũng thay đổi và tất nhiên, dân không “thuần” như trước. Cũng vì vậy, cách thức tuyên truyền phải khác. Không như trước được nữa! Vẫn giữ lề thói như thưở “bắt phanh trần phải phanh trần, cho may ô mới được phần may ô” là… hỏng!
Sở dĩ chúng ta đi từ thất bại này đến thất bại khác vì các bác không chịu dùng não. Cứ hành xử theo quán tính thì sự tồn tại của chế độ sẽ càng lúc càng mong manh các bác ạ!
Cho dù chúng ta mong muốn duy trì thể chế chính trị hiện nay theo kiểu “của tao, do tao và vì tao” nhưng lúc này phải… tinh vi. Thiếu tinh vi thì chết bởi thời thế khác trước nhiều rồi.
Tôi nghe nói Điều Cày tuyệt thực vì các bác muốn y thừa nhận đã “tuyên truyền chống nhà nước” mà y vẫn cương quyết không chịu nên các bác ra lệnh biệt giam y ba tháng để khuất phục y.
Làm thế là hỏng! Loại như Điếu Cày thì ép thế đếch nào được. Lúc này đâu có dễ đóng cửa để o ép thiên hạ hay cá nhân nào đó. Dẫu “trên không trông xuống” nhưng “người ta trông vào” mà “người ta” lại là yếu tố quyết định. Không giữ được “người ta”, chỉ chúng ta với nhau thì điểm đến của quá trình “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” chỉ là bãi rác. Các bác muốn chúng ta cùng nhau… móc bọc phỏng?
Trở lại chuyện tuyệt thực của Điếu Cày. Chúng ta vồ y, đem y đi cất đâu phải vì y. Chúng ta làm như thế là do chúng ta muốn giữ được thiên hạ. Thế thì phải xem phản ứng của thiên hạ thế nào để tự điều chỉnh. Thế mà các bác chẵng thèm quan tâm thiên hạ muốn gì, nghĩ gì chỉ nhất định làm theo ý mình thì “ta nhất định thua, địch nhất định thắng”.
Bởi luật đã định là ngay cả công an, kiểm sát, tòa án cũng không được cưỡng ép công dân, bắt họ nhận tội, chưa kể Điếu Cày là loại thế nào thì chúng ta đã biết. Vậy còn ép y làm gì cho rách việc?
Khi chuyện đã rách, lẽ ra các bác nên lôi mấy thằng giám thị trại 6 ra kỷ luật để bịt miệng dư luận thì các bác lại câm như hến, mặc cho thiên hạ độc chiếm diễn đàn, mãi tới khi dư luận thành bão, các bác mới chịu trở lui, “đi đêm” với đương sự, nhượng bộ y rồi đồng thanh “lật tẩy”… thì đúng là dại!
Ông bà mình bảo “cha nó lú có chú nó khôn” nhưng càng quan sát tôi càng âu lo vì hình như từ cha tới chú, chúng ta thằng nào cũng… lú. Khoa học đã không chứng minh thì chúng ta đâu cần minh định làm chủ tập thể là lú tập thể! Các bác làm tôi hoang mang tợn!
Kính các bác,
Chúng ta như thế nào thì thôi, không cần bàn vì tất cả chúng ta đều biết rõ bản chất của mình, song không thể liên tục vỗ ngực khẳng định với thiên hạ rằng, chúng ta là những phần tử lưu manh, tồn tại bằng lừa đảo. Cứ làm đi làm lại những chuyện như các bác đã làm thì phỏng còn gạt được ai?
Lừa đảo vốn không dễ. Không dùng não thì chẳng lẽ chúng ta chỉ rặt là một lũ điếm vườn? Tôi tự hỏi phải chăng vì thế mà sự nghiệp của chúng ta càng lúc càng lụn bại?
Tôi nhớ ngày xưa, lúc nguy cấp, cụ khuyến dụ mọi người: “Ai có súng dùng súng. Ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc…”. Bây giờ, khi chúng ta đang nắm giữ quyền lực, tất nhiên là chúng ta không thể cho thiên hạ dùng “súng, gươm, cuốc, thuổng, gậy gộc” nữa nhưng để sự nghiệp của cụ và cũng là của chúng ta “sống mãi trong lòng quần chúng”, chúng ta phải dùng não. Ai không có não, không quen dụng não thì dứt khoát phải loại bỏ các bác ạ!
Tôi cũng biết sự thật thường làm đắng lòng nhưng tình hình không cho phép chúng ta chậm trễ được nữa. Để chấn chỉnh, tôi xin nêu vài đề nghị, mong các bác xem xét, giải quyết.
Ví dụ gần nhất nhưng rõ nhất, đau đớn nhất về hậu quả của chuyện không chịu dùng não là việc chúng ta vẫn bất chấp thực tế, một mực kiên định trong việc quản lý, điều hành hệ thống truyền thông theo lối cũ. Cũng vì vậy mà chúng ta đã vô hiệu hóa hệ thống đó, thành ra lĩnh vực tuyên truyền mới đổ đốn thế này.
Tiếc rằng, thay vì nghiêm khắc nhìn nhận chúng ta đã thảm bại trên mặt trận thông tin, tuyên truyền để đổi mới cung cách quản lý, điều hành hệ thống truyền thông, hầu có thể định hướng dư luận thì các bác lại ban hành Nghị định 72! Trong số các bác, có bác nào dám khẳng định Nghị định 72 sẽ giúp “lập lại trật tự” trên Internet? Tôi tin là không! Vậy thì còn ban hành mớ ý tưởng vô dụng đó làm gì cho… chúng chửi?
Ví dụ thứ hai cũng gần, cũng rõ, cũng đau đớn không kém là những phát biểu của thằng Sơn, Thứ trưởng Ngoại giao, về chuyện phản đối chúng ta của đám người Việt ở nước ngoài, so sánh về dân chủ của chúng ta với dân chủ của đế quốc Mỹ.
Tôi nghĩ đã đến lúc các bác phải lôi những thằng, những con đã soạn thảo, ban hành Nghị định 72 và những thằng như thằng Sơn ra xử. Phải khởi tố, truy tố và kết tội chúng nó vì đã “tuyên truyền chống nhà nước”.
Đành rằng tụi nó có thể “đụ mẹ” chúng ta ở trong nhà cho ông bà, cha mẹ, vợ con chúng nó nghe, thậm chí chúng nó có thể làm như thế ở giữa chúng ta và chúng ta vẫn có thể bỏ qua như chúng ta đã từng bỏ qua, để các “thế lực thù địch, phản động” không có cơ hội “xuyên tạc, chống phá”. Tuy nhiên chúng ta không thể chấp nhận chuyện tụi nó công khai “đụ mẹ” những tuyên bố của chúng ta về sự “ưu việt”, “sáng ngời” của thể chế chính trị mà chúng ta đang cố gìn giữ trước thiên hạ. Đám đó nếu có não thì rõ ràng là “cực kỳ nguy hiểm” vì sự nham hiểm của chúng rõ ràng là vượt xa “các thế lực thù địch, phản động” nhiều lần. Còn nếu chúng không dụng não thì chúng ta dùng chúng làm gì?