Tiếng Quốc Kêu (Danlambao) - "Nếu chúng ta không đoàn kết bảo vệ Tổ Quốc và bảo vệ nhau, chúng ta sẽ bị bọn bán nước và quân ngoại xâm liên kết lại để tiêu giệt chúng ta! Chúng sẽ chia nhỏ chúng ta để bẻ gẫy, như rút từng cây đũa riêng lẻ để bẻ cho hết, thay vì cả bó chúng sẽ không thể bẻ!"
I. Giấc mơ hãi hùng
Buổi sáng giật mình thức dậy sau một cơn mơ, tôi hốt hoảng tự hỏi: mình đang sống dưới ách thống trị của bọn Tàu rồi sao? Người tôi ướt đầm mồ hôi vì cơn ác mộng với những cảnh tàn sát dã man của bọn thống trị phương Bắc, giống như những gì tôi đã học trong sử sách: bọn lính Tàu tra tấn người, lùa dân Việt ra khỏi các ngôi nhà lớn để chúng cướp nhà. Chúng vào các xí nghiệp của dân ta cướp bóc, đốt phá. Người thì chúng lùa lên các vùng rừng núi, chúng cầy xới tan hoang mọi nơi để tìm đồ quý, kho tàng! Rồi phụ nữ thì chúng bắt về Tàu làm nô lệ, thê thiếp, trẻ con thì thất học lang thang. Các sách vở, tài liệu, các di tích lịch sử, văn học, nghệ thuật của ta chúng phá tung và mang ra đốt hết, để đưa sách sử Tàu vào truyền đạt trong các trường học. Chúng quyết tàn phá hết cội nguồn của dân Việt, các di sản văn hóa của nước ta, để hòng đồng hóa dân Việt thành dân Tàu. Đường xá, địa danh của ta, nhất là những tên đường, tên miền đất mang danh các vị anh hùng chống xâm lăng, chúng thay đổi bằng tên Tàu. Cảnh nhà cháy, vườn hoang, chợ búa điêu tàn, nhà thờ, đình chùa đổ nát, và những phố Tàu mọc lên…! Khắp nơi tiếng rên la than khóc, những khuôn mặt lấm lét, lầm lì của người dân bị trị, bên cạnh những khuôn mặt phì nộn, nham nhở, trân tráo của những tên Tàu phù vừa tràn sang VN xâm chiếm…! Ôi kinh khủng biết dường nào! Tôi như bị tê liệt vì chưa qua cơn kinh hoàng! Tôi cố định thần lại, và thật may mắn, đây chỉ là một giấc mơ hãi hùng!
II. Giấc mơ có thể thành hiện thực
Tôi tần ngần suy nghĩ: “Nếu đây là sự thật thì sao? Quân Tàu chẳng đang ồ ạt tiến vào biển của ta với hàng trăm tàu thuyền, hàng ngàn binh lính và vũ khí, chúng chẳng đang giết hại ngư dân của ta sao? Nếu cứ tình hình này thì đất nước ta bị quân xâm lược chiếm cứ chẳng mấy chốc, trong khi nhà cầm quyền CS thì một mặt im lặng trước quân thù, một mặt bắt bớ trấn áp người biểu tình chống ngoại xâm! Họ lại còn rước ma về dày mồ, cho quân Tàu vào khai thác quặng mỏ, giao cảng biển, giao đất cho chúng lập trang trại trồng các cây độc hại cung cấp cho dân mình, cho chúng thành lập các công ty, xí nghiệp, giao cho chúng các công trình xây dựng lớn. Các đường xá cầu cống chúng làm bậy lấy tiền rồi bỏ dở dang, hay chưa làm xong đã hư hỏng! Nhà cầm quyền còn cho phép chúng lập các phố Tàu ở khắp nơi từ Nam chí Bắc! Sản phẩm Tàu tràn ngập thị trường VN với đầy độc hại, nhằm mục đích đầu độc dân Việt từ trẻ con đến người lớn. Ác hiểm nhất là chính quyền CS đã giao cho Tàu khai thác bauxite ở vùng Tây Nguyên, địa điểm chiến lược trọng yếu của ta, để chúng đem quân yểm sẵn, chờ ngày thôn tính nước ta! Ôi nói sao cho siết những cảnh chiếm cứ, gặm nhấm đất nước ta từ trong đất liền đến ngoài biển đảo, mà kẻ cõng rắn cắn gà nhà chính là đảng CS VN, do những tên đầu sỏ phản dân hại nước, chúng mưu lợi riêng bằng cách bán rẻ quê hương cho quan thày là Tàu Cộng. Chính bọn dã tâm này đã tự đầu thú tội bán nước khi chúng định đưa ra bản án “chống Trung Quốc” để gán cho hai sinh viên yêu nước Nguyên Kha và Phương Uyên trong phiên xử của chúng tại Long An vừa qua, sau đó nhờ sự tranh đấu của LS, chúng đổi thành tội “làm ảnh hưởng xấu tới nước bạn TQ” với 16 năm tù giam, và 6 năm quản chế cho hai nhà ái quốc trẻ này. CS đã tự lột mặt nạ phản quốc của chúng! Tại sao dân ta lại có thể làm ngơ cho chúng?
III. Chúng ta phải làm gì để cứu mình và cứu đất nước
Những bài nhạc mang nặng tình nước non của các tác giả nổi tiếng như Phạm Duy, Trịnh Công Sơn… như “Nhà Việt Nam”, “Việt Nam minh châu trời Đông”, “Con đường Cái Quan”, ”Nối vòng tay lớn”, “Một Mẹ Trăm Con”, “Gia tài của Mẹ” v. v…, tất cả chúng ta đã từng nghe rất nhiều lần và đã thấm nhập vào tim mọi người một tình yêu nước sâu sa nồng nàn, tình huynh đệ một nhà của con dân Việt. Những trang sử hào hùng của tiền nhân bao đời chống ngoại xâm, qua các thời đại lịch sử mà chúng ta đã học, đã in sâu trong tâm khảm mọi người hình ảnh về một nước Việt oai hùng, từng làm cho chúng ta hãnh diện ngửng cao đầu. Thế nhưng trong hiện tình nguy nan của đất nước, của cả dân tộc, có được bao người lên tiếng? Có bao người ý thức được rằng chúng ta đang sắp rơi vào ách nô lệ của Tàu một lần nữa? Có ai đủ thức tỉnh và quyết tâm chống kẻ nội chiếm, quân ngoại xâm? Hơn 90 triệu dân VN có cam lòng, có muốn cho chúng ta và muôn đời sau, con cháu của chúng ta phải sống lầm than trong cũi sắt của giặc phương Bắc nữa không? Tôi bỗng nhận ra sự vô tâm, sự thờ ơ của mình trước vận mệnh đất nước! Tôi đã làm gì khi nhà sắp sập, khi ách nô lệ đã lăm le chụp trên đầu?