Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

Phải chăng vì bài đã đăng trên blog Phạm Viết Đào: ĐÃ TỈNH NGỘ CHƯA THƯA " TỂ TƯỚNG "



ĐÃ TỈNH NGỘ CHƯA THƯA " TỂ TƯỚNG "

Có người ví Bộ Chính Trị (BCT) như vua tập thể, còn tôi thì nghĩ họ chỉ là những đại thần thuộc hàng nhất phẩm, và TBT xem như là tể tướng. Vua ở đây chỉ là một chủ thuyết khoác long bào. Dẫu là vua u mê đến mấy thì danh vị ấy vẫn được tung hô, vì anh nào tỏ vẻ bất trung một tí là sẽ đi đời ngay bởi một tập thể mà trong đó có lắm vị khinh vua. Hồ Chí Minh là người đưa chủ thuyết cộng sản (CS) vào VN, nhưng vẫn không thoát khỏi cái phận bề tôi tự choàng vào người. Cho đến nay càng tệ, ngay trong hàng đại thần thiếu gì anh khinh vua, điều này thể hiện rõ trong cuộc sống của họ. Nhưng, sự bế tắc nằm ngay trong mô hình tự trói buộc nên anh nào cũng bí, cũng đành đóng vai tôi trung. Riêng TBT thì đúng là tận trung, xứng với vai tể tướng. Vua vô hình nên cần tể tướng hữu hình để ngự triều, nhưng chẳng được vai nhiếp chính, nên mỗi khi tuyên chỉ phải ngó trước nhìn sau. Hết nhìn ngai vàng với những lời dạy tréo ngoe, lại nhìn triều thần với những bộ mặt cố giấu vẻ khinh vua. Với phận bề tôi tự đáy lòng, tể tướng cứ ngỡ những lời vạn tuế của triều thần cũng xuất phát tự đáy lòng, càng cố ra chỉ dụ theo hướng tôn quân.

Dẫu đã nhận ra “một bộ phận không nhỏ” triều thần ngày càng tha hóa, đã cấu kết thành “nhóm lợi ích” rất to, tể tướng vẫn mơ màng với mộng “chỉnh đốn”. Thấy hàng đại thần nhất phẩm gật gù về việc “phê” một đại thần lắm quyền lực và biết lợi dụng quyền lực, tể tướng hân hoan cho mở rộng buổi thiết triều đến hàng nhị phẩm nhằm phát huy khí thế “chỉnh đốn”. Thật không ngờ cái tinh thần “làm chủ tập thể” oái oăm đã phá nát giấc mộng ngô nghê. Chắc tể tướng chưa hiểu về tác giả “làm chủ tập thể” là một tể tướng đã nhập vai nhiếp chính, nên tinh thần ấy được đưa ra nhằm che giấu sự độc tài. Nay thì tể tướng lạc lõng trong ảo tưởng, còn đa số quần thần vẫn “tự diễn biến” theo chiều Nhân – Quả, vẫn xuôi dòng tha hóa, nên cây gậy “làm chủ tập thể” đã thuộc về “nhóm lợi ích”. Thế là tể tướng đã bị một roi đau, đau đến ứa lệ trên công đường.

Thế mà chưa tỉnh, tể tướng vẫn mơ màng trong giấc mộng, lại cố níu kéo vài đại thần có vẻ tận trung, có vài thành tích tỏ ra tôn quân. Rồi cố đưa họ lên hàng nhất phẩm nhằm củng cố ngai vàng. Hỡi ôi, “một bộ phận không nhỏ” đã thắng một bộ phận không to. Người ta đang vờ “chỉnh đốn” nhằm bịp vua và lừa dân, thế mà tể tướng định làm thật thì ai mà chả hãi, chả xúm vào mà tát cho chừa.

Đã tỉnh chưa, thưa tể tướng! Vua mà sáng thì triều đình không thể ngày càng tha hóa; đất nước đã không phải lâm vào lắm cảnh tang thương, tụt hậu về mọi mặt, rồi lãnh thổ dần bị gậm nhấm. Tò mò thế thôi, chứ Nhân Dân thì chả còn trông mong gì ở triều đình, và thừa biết vai trò cùng nhiệm vụ lịch sử của Nhân Dân.

Nay thì nợ công ngày càng lớn, nợ xấu ngày càng căng, doanh nghiệp chết ngày càng nhiều, người lao động ngày càng khốn khổ… Đúng là cảnh nhà hết gạo, nhìn ra hàng xóm thì toàn là chủ nợ. Thêm cuộc chiến lén lút của TQ đang gậm nhấm dần lãnh thổ, không thể không tăng chi phí quốc phòng. Mà đi vay lúc này thì tài sản thế chấp phải là biển đảo hoặc Nhân Quyền. Về biển đảo thì Dân Việt rất tự hào với vị trí chiến lược của Hoàng Sa và Trường Sa, và cũng nhận rõ những kẻ có động cơ lớn nhất hòng cướp đoạt nó. Việc quan trọng là cần chủ động tạo thế và lực nhằm ngăn chặn việc gậm nhấm lén lút cùng ý tưởng manh động của thế lực bành trướng ấy. Họ là cường quốc, nên các nước khác sẽ ưu tiên các mối quan hệ với họ hơn hẳn chúng ta. Nhưng họ cũng đang bế tắc trong mô hình tự trói buộc, và đang ngược dòng văn minh nhân loại. Đất nước họ lại cồng kềnh, phức tạp hơn nên xoay trở càng khó, và mối nguy lớn nhất của họ là từ bên trong, với hơn 1 tỷ người cũng khao khát Nhân Quyền và bức bối với những tệ nạn do thể chế tạo ra. Nhân loại sẽ vẫn xuôi dòng theo hướng ngày càng văn minh, Văn Hóa sẽ đóng vai trò ngày càng then chốt, Nhân Quyền sẽ ngày càng được tôn trọng, “chủ nghĩa thực tiễn” ngày càng lùi xa, và chúng ta chỉ còn con đường này để tạo thế và lực bền vững cho đất nước. Dĩ nhiên là họ cũng sẽ chuyển theo hướng ấy, vì loài người là một. Nhưng, hiện tại thì để tránh né áp lực bên trong, chính quyền TQ đang nâng niu chủ nghĩa dân tộc cực đoan, hướng sự ồn ào ra bên ngoài, trong đó trọng tâm là Biển Đông, với vai trò quá quan trọng của nó đối với họ. Khi áp lực bên trong càng lớn, họ sẽ càng dễ làm càn ở Biển Đông. Mà áp lực bên trong của họ đang tăng dần, Biển Đông đang ngày càng nóng, VN không thể chần chừ trong việc tạo thế và lực nhằm ngăn chặn tham vọng của họ.

Về nội lực thì lúc này chắc ai cũng nhớ là Dân trọng hơn vua. Chỉ những kẻ tôi đòi mê muội mới không nuốt nổi câu “Quân vi khinh”! Mặc ai mê muội, với đà tiến của công nghệ thông tin ngày càng tăng tốc, thì việc đánh thức khát vọng Nhân Quyền ngày càng thuận lợi. Khi khát vọng ấy bùng cháy, thì mọi ngáng trở là trò rồ dại. Trong muôn vàn khó khăn, phong trào vì Nhân Quyền vẫn tiến đều đều, và dẫu triều đình có mọi nguồn lực trong tay, vẫn phải lùi dần. Nay thì thêm những khó khăn vật chất ngày càng đè nặng, mà nguyên nhân lồ lộ là do triều đình. Khi cái đói và nỗi nhục cùng day dứt những chủ nhân thực sự của đất nước, thì những trò do sợ quá hóa rồ của triều đình nhằm trấn áp Nhân Dân “là tự sát”. Đừng mơ hồ về việc VN chưa có những tổ chức đối lập đủ mạnh. Nền tảng của một tổ chức là sự đồng thuận của các thành viên về mục tiêu và phương cách để đạt mục tiêu ấy. Việc này thì công nghệ thông tin có thể giúp các tổ chức làm khối việc, và từ ảo hóa ra thật khi thời cơ đến là rất nhanh, chẳng phải như cách xây dựng đảng xa xưa nữa. Thời thế từ lòng dân, thời cơ đến là khi đa số dân chúng đồng lòng với những tổ chức ấy, mà Nhân Dân không lẽ không đồng lòng với những tổ chức biết tôn trọng Nhân Quyền, phát huy Dân Chủ…

Về ngoại lực thì còn gì tốt hơn là xuôi theo dòng văn minh nhân loại, biết tôn trọng Nhân Quyền thì hầu hết các nước sẽ ủng hộ chúng ta. Mà các giá trị phổ quát của loài người đã được giải thích rất rõ, đã được thực tế cuộc sống chứng nghiệm, nên đừng ấm ớ giải thích theo kiểu “gấp vạn lần” chỉ thêm rách việc.

Vậy thì việc tôn trọng Nhân Quyền là mấu chốt để giải thế nguy của đất nước, thế bí của một bộ phận không to. Thế thì dễ quá rồi còn gì. Đừng tự đặt mình vào thế khó nữa, còn nếu tể tướng vẫn mê đắm với trò “toàn trị” nhằm cố cứu ngai vàng mục ruỗng, kiên quyết “chỉnh đốn” để củng cố triều đình tha hóa tự căn nguyên, thì xin mượn câu “quá tam ba bận” làm quà “định hướng”!

Sỹ Nhàn

(Dân luận)
Được đăng bởi Phamvietdao4.blogspot.com vào lúc 11:06 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến