Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Niềm đau cuối trời

Nguyên Thạch (Danlambao)

Gởi blogger Paulus Lê Văn Sơn để thay lời phúng điếu ngày Mẹ của anh qua đời

Miền quê trông ngóng âm thầm 
Thương con không biết giam cầm nơi nao 
Đêm nay tiếng nấc nghẹn ngào 
Mẹ tuy khuất núi vẫn đau cuối trời… 


Mẹ cùng nhịp võng đong đưa 
Thằng con chúng bắt, vẫn chưa thấy về 
Vọng xa lòng mẹ tái tê 
Ngã nghiêng đất nước sơn khê một bầu. 

Thằng con nay ở nơi đâu 
Lầm bầm tự hỏi ngục sâu chắc buồn… 
Đôi dòng lăn đắng lệ tuôn 
Như mưa tí tách giọt buồn hạt sa 

Con đi trống vắng căn nhà 
Con đi theo bước ông cha diệt thù 
Mẹ vai nặng gánh khối u 
Mẹ bươi rác vụn kiếm xu kiếm đồng 
Gù gù lưng mẹ cong cong 
Gánh đi xiêu vẹo lạc trong nắng chiều. 

Mẹ lo cho đứa con yêu 
Nuôi con đi học phải liều xác thân 
Thằng con hiếu nghĩa vô ngần 
Nó không quản ngại trường gần trường xa 

Nguyện mong sớm cứu quê nhà 
Cưu mang một nỗi sơn hà ngả nghiêng. 
Mẹ không trách cứ muộn phiền 
Khi nghe nó xếp bút nghiên giúp đời 

Quê Hương thống khổ con ơi 
Mau đem chí dũng đáp lời núi sông 
Con đi mẹ chín cả lòng 
Nhưng mẹ vẫn biết non sông đang chờ... 
Con đi mong đạt ước mơ 
Sớm chiều cơm nắm mẹ chờ tin vui. 

Năm qua tin dữ bùi ngùi ngùi 
Công an nó bắt con tui bỏ tù 
Đắng cay như ngậm mù u 
Bóng câu ngã xế mịt mù xa xăm 

Miền quê trông ngóng âm thầm 
Thương con không biết giam cầm nơi nao 
Đêm nay tiếng nấc nghẹn ngào 
Mẹ tuy khuất núi vẫn đau cuối trời… 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến