Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Lời cho Mẹ



Nhân Bùi - Mẹ sinh ra trong gia đình kiểu mẫu, bà làm thương nghiệp, ông thì trong quân đội, lớn lên dưới mái trường XHCN, nơi mà 18 năm con học luôn nói về việc giữ đạo đức làm gốc, cái mà người ta gọi là kính trọng, hiếu thảo với cha mẹ, hòa đồng nhường nhịn với anh chị em và quý trọng, chan hòa với bạn bè. Trong mắt con, có lẽ mẹ luôn là bà chị khó chịu nói nhiều nhưng 18 năm rồi con ở với mẹ, cái đạo đức mà nhà trường dạy ấy, con nghĩ mẹ học và áp dụng tốt hơn con, đó là qua các hành động của mẹ. Nhưng mẹ ơi! Xã hội thay đổi từng ngày và cái mà bọn nó rao giảng hàng ngày, hàng giờ trên trường, trên báo, trên tin tức, nó lỗi thời rồi!! Bằng chứng à!?

Ông mất sớm, lúc ông mất mẹ có gì ngoài bàn tay trắng với 3 đứa con!? Trong mắt họ, mẹ chỉ là một đứa nghèo hèn. Thời gian trôi qua, mẹ về quê mang mác một bà chị giàu có, nhiều tiền và ai cũng ngưỡng mộ, "Con Hằng ngày đó với bây giờ khác quá nhỉ!" - Con vẫn nhớ mãi câu này của bà hàng xóm khi mà 10 năm trước mình về quê. Nhưng ai mà biết, trong cái quảng thời gian xa quê 20 năm đó, bao nhiêu trầy trật và nước mắt để có ngày hôm này!? Mẹ quên rồi! Họ chỉ nhìn mẹ với con mắt là 1 người có tiền. Thế thôi! 

Và để mang danh có hiếu với gia đình, mẹ dẫn bà đi nước trong, nước ngoài, xây sửa nhà cửa, tiền của mẹ mua được nhiều thứ kể cả tình cảm của các bà em, cô chị của mẹ dành cho mẹ lúc bấy giờ. Hạnh phúc mẹ nhỉ? 

Mẹ quên đi cái thời gian nghèo hèn năm nào, cái tủi nhục phải vay của bà năm triệu bị bà lấy trước một triệu rưỡi tiền lời chỉ vì sợ mẹ không trả. Mẹ quên cái thời phải đồ mồ hôi, nước mắt và cả máu ở Nga để kiếm mấy thùng hàng gửi về cho bà, cho chị em của mẹ giữ hộ nhưng con nhớ là hình như lúc về chả thấy đâu!?

Rồi mẹ làm cái mừng thọ tuổi 80 cho bà, làm cái mừng thọ mà làm con phát ngại, lỡ sau này mà mình không làm được như thế thì... Con còn nhớ, bà mình đeo vàng trong người mà còn không nhớ bao nhiêu người tặng. Mừng thọ thì ai chả vui, bà thì phớ lớ, mẹ thì vui. Về quê bà còn khoe chòm xóm nữa cơ mà! 

Mái trường XHCN dạy cho mẹ điều hay lẽ phải và con thấy mẹ làm nhiều quá cái mà họ quy định. Nhưng như con nói, nó lỗi thời rồi! 

Bây giờ, mẹ lên tivi vì được cho là có nhà mà đi lang thang, được dòng họ đưa vào cơ sở giáo dục, vì sao? vì giờ này mẹ làm gì còn đủ tiền mà cho họ nữa, vì cả căn nhà mà bà ở và mẹ bỏ tiền vào xây bây giờ được bán mà mẹ chả hề hay biết. Trong mắt họ, mẹ là con già đi gây rối, đòi lại căn nhà thờ cúng. Âu nó cũng vì hiếu thảo đấy! 

Mẹ cũng quên rồi, cái ngày mà người đàn ông hơn mẹ 21 tuổi đứng trước tòa nói là: "Cô Hằng dụ dỗ tôi" để kiện mẹ vì vi phạm hôn nhân gia đình. À, ông già con đấy! - Cháu ông Trần Phú nên lúc nào cũng tự hào là gia đình cách mạng đấy. 

Nói cho cùng, mẹ quên nhiều rồi! Sinh ra nhầm gia đình, sống nhầm xã hội và mẹ quen nhầm người! Và bây giờ, cái khái niệm đạo đức mà mẹ tiếp thu và phát huy trong bao nhiêu năm nay nó lên tivi chống lại mẹ. 

Trong 1 cái xã hội không dạy cho ta sống như thế nào mới là con người mà chỉ dạy những cái lừa đảo, thủ đoạn, xảo trá, đê hèn. Đến tận bây giờ con mới biết vì sao mẹ khóc từng đêm...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến