Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Tâm sự của một Đảng viên


Nguyễn Văn Thọ
Cập nhật: 10:55 GMT - thứ hai, 21 tháng 1, 2013
Tôi thiết nghĩ, bấy nay lâu lắm rồi chúng ta chỉ nghĩ dối và nói dối.
Tôi tham gia vào Đảng từ 1972. Cả một thời niên thiếu, tôi đọc biết bao sách, chuyện... nghe từ chính cha tôi gương hy sinh của các đảng viên Đảng Lao động trước là Đảng Cộng sản Đông Dương và tôi đi theo Đảng từ 16 tuổi. Khi ấy, chúng tôi khi ấy, đã là cả một thế hệ Sống vì Đảng chết không rời Đảng.

Nói là sống và chết như thế thực ra không đúng nghĩa lắm, chúng tôi đã chiến đấu không ngại hy sinh gian khổ, vì mục tiêu lớn nhất của Đảng mà đại diện là Chủ tịch Hồ chí Minh nói: Xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất hạnh phúc, tự do, ai ai cũng có cơm ăn áo mặc và người già trẻ em được chăm sóc (như thế giới phương Tây hôm nay, ví dụ như Đức, Thụy Điển, Thụy Sĩ v.v...)
Song từ sau 1975, do hệ lụy bởi những tư tưởng nông dân - chiến thắng xong thì lo an nhàn hưởng lạc, vơ vén tham lợi..., do nhiều chính sách cán bộ, đường lối kinh tế sai lầm, Đảng đã mất niềm tin trong dân chúng tới nghiêm trọng.
"Các đảng viên cao cấp trong Bộ Chính trị nếu không kiên quyết, trước hết là không tự sửa mình, sau là kiên quyết chỉnh đốn Đảng, thay đổi bộ máy chính phủ, kiên quyết hơn nữa chống tham nhũng, kể cả thi hành kỉ luật ngay những cán bộ cao cấp thì các anh có tội với lịch sử của dân tộc."
Bây giờ hãy dạo quanh Hà Nội, hãy quan sát hầu hết những ngôi nhà lớn, những khu đất đẹp nhất là quanh bốn quận huyện nội thành, quanh Tây Hồ thuộc về ai? Rất nhiều những mảnh vàng giá trị xưa ấy, trước đây của là tài sản quốc gia.
Từ những chính sách sai lầm về đất đai, về phát triển kinh tế, về sử dụng cán bộ, về sử dụng người hiền tài Trí thức... Đảng đã tạo nên nhiều lỗ thủng để xã hội đầy rẫy lũ quan lại tham nhũng và ức hiếp dân chúng.
Trong tất cả các bộ máy công quyền, số đảng viên tận tụy vì nhân dân hy sinh như thời kì đầu của Đảng rất ít. Đảng viên giờ đây không còn là một tấm gương để những thanh niên yêu đất nước noi theo, thậm chí rất nhiều cán bộ Đảng từ trên xuống dưới đã thoái hóa biến thành con sâu con một đục khoét tài nguyên của đất nước.
Những sự kiện như Văn Giang, như sự ứng xử với bà giám đốc nông trường sông Hậu hai lần anh hùng là cái tát với những đảng viên như chúng tôi. Chúng tôi những đảng viên bình thường rất đau lòng.
Tôi đọc bài Bấmphỏng vấn ông Trương Tấn Sang với một ý nghĩ nghiêm túc, nhiều suy nghĩ và không ngần ngại phát biểu. Các đảng viên cao cấp trong Bộ Chính trị nếu không kiên quyết, trước hết là không tự sửa mình, sau là kiên quyết chỉnh đốn Đảng, thay đổi bộ máy chính phủ, kiên quyết hơn nữa chống tham nhũng, kể cả thi hành kỉ luật ngay những cán bộ cao cấp thì các anh có tội với lịch sử của dân tộc.
Đất nước ta không thiếu người hiền tài, thi hành Nghị quyết 36 chúng ta có thể sử dụng rộng rãi lực lượng trí thức có tài, kể cả trước đây họ ở bên kia chiến tuyến.
Tôi thiết nghĩ, nếu động viên được sức mạnh dân tộc, kiên quyết thay đổi Đảng sẽ lấy lại lòng tin của dân nhân và làm con thuyền dân tộc, đất nước không chìm đắm.
Bài viết nêu quan điểm riêng của tác giả, đang sống ở Đức. Ông là tác giả cuốn ‘Quyên’, giải B Cuộc thi tiểu thuyết lần 3 (2006-2009) của Hội Nhà văn Việt Nam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến