Gửi Đông Hải Long Vương và các đảng viên cộng sản
Nguyễn Hồng Phi
(Danlambao) - Đọc bài viết
của Đông Hải Long Vương (Nguyễn Chí Đức) tôi thật sự xúc động
vì nhãn quan và tấm lòng vị tha của bạn. Là đảng viên chưa trả thẻ đảng nhưng đã
dám “ăn nói” như bạn, quả là ở VN chưa nhiều... Cái đáng nói ở đây là, ở lứa
tuổi của bạn, tôi biết rất nhiều đảng viên còn đang lo phấn đấu để có một địa vị
nào đó, mà địa vị phần lớn là đồng nghĩa với quyền lợi và bổng lộc.
Bạn nói đúng, không những tầng lớp lãnh đạo ở
cấp cao ở VN có tái sản khủng mà ngay cả những đảng viên cấp "dưới" hơn nghĩa là
ở mọi thang bậc của cơ cấu tổ chức xã hội, đặc biệt là giới công chức Nhà nước
cũng không hiếm người “thua kém”... Có điều, họ không phải là nhũng vị “tai to
mặt lớn” nên chưa được “kê khai tài sản” mà thôi. Đương nhiên chúng ta không nói
đến số ít những doanh nhân tài năng (trong số đó cũng có người là đảng viên CS),
đã làm giàu cho gia đình và xa hội bằng chính tài năng và trí tuệ của chính
họ.
Tôi là một phần tử “xanh lè”, nghĩa là không
phải đảng viên, cũng đã từng là viên chức trong một cơ quan nhà nước, chỉ vì đã
không chịu “phấn đấu” trở thành đảng viên mà còn dám viết báo “chê bai” đạo đức
của phần lớn đảng viên trong cơ quan để chỉ làm công việc của một người có trình
độ sơ cấp trong khi có ngoại ngữ và có bằng cử nhân hẳn hoi… trở thành cái gai
trong mắt họ và cuối cùng, cũng, đã bị sa thải…
Cha và anh tôi đã trở thành những đảng viên CS
trong 2 cuộc chiến tranh với người Pháp và người Mỹ, đã yêu nước một cách trong
sáng, vô tư như bao người VN khác cùng thế hệ, đã mang về những tấm huân, huy
chương mà một thời, tôi đã tự hào, rạng rỡ... vậy mà, trong thời bình, họ đã làm
đơn xin ra khỏi đảng... Vì sao? Đó không phải chỉ là câu hỏi cho gia đình tôi mà
là câu hỏi lớn cho cả dân tộc VN này!
Tôi đồng ý với bạn, trong gần 4 triệu đảng viên
hiện nay, không phải ai cũng cơ hội, tham nhũng, xuống cấp về đạo đức. Nhưng bạn
đã quá nhân ái khi viết “tôi tin rằng còn có nhiều anh em cũng là đảng viên,
bộ đội phục viên đi làm ngoài, cựu chiến binh, các sĩ quan tại ngũ trong các lực
lượng vũ trang từ cấp trung tá trở xuống (hình như từ cấp thượng tá trở lên là
sĩ quan cao cấp!?) nếu còn chút lương tâm với đất nước, với dân tộc cũng chán
nản, ai oán không kém”.
Còn nhớ, tay trung tá công an tiếp tôi tại Mỹ
Đình hôm 21 tháng 8 cũng tỏ ra “rất ghét thằng Tàu” nhưng rốt cuộc, anh ta vẫn
“tôi cũng chỉ muốn làm việc cho xong trách nhiệm”. Anh ta sợ mất đồng
lương trung tá hay anh ta thấy ngượng ngùng, xấu hổ với những người dân vô danh
tiểu tốt như tôi, như bạn, như bác Trâm, Bé Cải... và nhiều người khác, bất chấp
hù dọa với dùi cui, vòi rồng mà bị bắt vào đây để anh ta “làm cho xong trách
nhiệm”?
Không ai muốn mất tuổi xuân trong nhà tù như Đỗ
thị Minh Hạnh, Phạm Thanh Nghiên, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng...
Không ai muốn từ bỏ cuộc sống đầy đủ như Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê
Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Bùi Thị Minh Hằng... Không ai như blogger Mai
Thanh Hải muốn lăn lộn, vất vả với những chuyến đi tới địa đầu Tổ quốc để ghi
lại hình ảnh các em bé vùng cao Hà Giang phải ăn mèn mén thay cơm, mặc không đủ
ấm trong thể kỷ 21 này!
Có lần, thấy một anh bạn ngập ngừng hỏi về các
blog “lề dân”, tôi đã chỉ cho anh ta cách vào các trang đó, anh ta cũng tỏ ra
háo hức lắm nhưng rồi lại sợ... Thật đáng thương và ấu trĩ! Dân trí VN còn ở đâu
so với thế giới, trong khi có tới 25% dân số sử dụng internet trên toàn
quốc?
Đôi khi bàng quan, an phận cũng mang tội với
đồng loại... chưa nói đến hèn nhát!
Chí Đức thật tuyệt vời khi bạn đã vượt qua số
đông đó, đã khẳng định chính kiến của mình, bất chấp sự trả thù, vùi dập có
thể... chỉ vì bạn đã và đang dám nói ra, trong khi nhiều đảng viên trẻ ngày nay
chỉ mải mê tính toán những ngón nghề để lấy lòng cấp trên, để thăng quan tiến
chức, lặn ngụp trong các sàn chứng khoán hay trong những chiếc xe hơi đời
mới!
Giá như, dù chỉ một nửa số đảng viên dám nói và
dám làm như bạn thì hay biết bao nhiêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét