D về nhà lúc mờ sáng, người có mùi khó chịu. Mẹ hỏi.
- Con làm gì mà người có mùi ghê thế.?
D trả lời
- Con làm nhiệm vụ mẹ à.?
Mẹ D hỏi.
- Nhiệm vụ thì đêm hôm phải đi đã đành, nhưng sao lại có mùi thối ở người con thế. Phải chui rúc vào đâu à con, tội nghiệp mày, đêm qua mưa gió mẹ xót hết cả ruột.
D vào phòng tắm, bên ngoài bố D nói với mẹ.
- Tôi sợ thằng này nó đi đánh ghen hay sao bà ạ, tối qua tôi thấy nó ỉa vào tờ giấy báo chứ không vào bồn. Rồi nó lại lấy mắm tôm trong tủ bếp. Rõ là trộn hai thứ này vào nhau để ném vào ai. Chỉ có đánh ghen mới làm thế.
Mẹ D gắt.
- Bọn trẻ bây giờ văn mình, nó không có kiểu đánh ghen hèn hạ như các ông ngày xưa đâu nhé. Con tôi là đi làm nhiệm vụ của Đảng và Nhà Nước giao phó. Phải theo dõi đối tượng, có khi giả danh là anh lấy phân, móc cống để phát hiện tội phạm. Giữ sự bình yên cho mọi người đấy.
Bố D nghi ngờ.
- Nhưng mà nó lấy cứt và mắm tôm mang đi thì rõ ném vào nhà ai, nhiệm vụ nào mà Đảng và Nhà Nước giao lại như thế được nhỉ? Còn nó giả dạng như bà thì tôi cũng không nói làm gì.
Mẹ D bảo.
- Chắc ông nhầm đấy, có lẽ nó sang nhà người yêu ăn cơm, làm món gì mới lấy mắm tôm nhà mang đi thôi. Tôi đi chợ đây nhé.
Bà Đ đi chợ, qua phố X thấy người ta xúm xít chỉ trỏ vào một ngôi nhà. Bà đến gần thấy mùi cứt và mắm tôm nồng nặc, bịt mũi đi nhanh. Nghe tiếng dân loáng thoáng nói.
- Đm nhà người ta đàn bà, con gái. Xã hội đen , lưu manh thì cũng phải có chút tự trọng chứ. Ném cứt cả mắm tôm vào nhà thế chỉ là loại mạt hạng. Vô phúc đẻ ra đứa con như thế.
- Không phải lưu manh đâu, công an ném đấy. Nhà này phản động, chính quyền ghét mới bảo công an làm thế.
- Phản động sao không bắt đi, pháp luật ở đâu không sử dụng. đi ném đồ dơ dáy như thế thì còn gì là chính quyền với nhà nước nữa. Cứ bắn chết mẹ cái bọn phản động đi là xong. Làm thế này cả đoạn đường ai đi qua cũng phải ngửi.
- Cái ông này nói hay chưa, bắn hết phản động thì công an chết đói à, cả đống công an ở nước mình bây giờ thất nghiệp, không có gì ăn lại thành phản động thì còn nguy hiểm hơn. Vì công an còn được học hành, chúng nó mà không có ăn thành phản động còn khiếp gấp vạn lần cái bọn phản động khác.
Bà Đ xây xẩm mặt mày, cố gắng bước nhanh. Đi chợ xong về nhà thấy thằng Đ đang ngủ li bì. Bà nấu cơm , dọn ra bàn xong đánh thức con dậy. Ra gọi ông Đ bên nhà hàng xóm về ăn cơm. Lúc ăn bà hỏi thăm dò con.
- Tối qua có người nói thấy con ở phố X , ngồi ở hè đường dưới lùm cây, con thấy cũng thấy còn lại kéo khẩu trang che mặt không chào à.?
Thằng Đ.
- Đâu con làm gì thấy ai quen, con luôn đeo khẩu trang đấy chứ, tầm đó tối muộn rồi làm gì có ai quen qua đấy.
Bà Đ không hỏi nữa, bà lặng lẽ nhai hạt cơm trệu trạo. Ăn lưng bát bà bỏ bát đũa xuống mâm. Leo lên gác, trước bàn thờ tổ tiên, bà thắp nén nhang rồi thút thít khóc. Mùi nhang trầm thơm vương vấn toả khắp phòng.
Nam Định ngày mưa.
Tặng Bùi Thị Minh Hằng ở Vũng Tàu.
Tác giả. Người Thành Nam
- Con làm gì mà người có mùi ghê thế.?
D trả lời
- Con làm nhiệm vụ mẹ à.?
Mẹ D hỏi.
- Nhiệm vụ thì đêm hôm phải đi đã đành, nhưng sao lại có mùi thối ở người con thế. Phải chui rúc vào đâu à con, tội nghiệp mày, đêm qua mưa gió mẹ xót hết cả ruột.
D vào phòng tắm, bên ngoài bố D nói với mẹ.
- Tôi sợ thằng này nó đi đánh ghen hay sao bà ạ, tối qua tôi thấy nó ỉa vào tờ giấy báo chứ không vào bồn. Rồi nó lại lấy mắm tôm trong tủ bếp. Rõ là trộn hai thứ này vào nhau để ném vào ai. Chỉ có đánh ghen mới làm thế.
Mẹ D gắt.
- Bọn trẻ bây giờ văn mình, nó không có kiểu đánh ghen hèn hạ như các ông ngày xưa đâu nhé. Con tôi là đi làm nhiệm vụ của Đảng và Nhà Nước giao phó. Phải theo dõi đối tượng, có khi giả danh là anh lấy phân, móc cống để phát hiện tội phạm. Giữ sự bình yên cho mọi người đấy.
Bố D nghi ngờ.
- Nhưng mà nó lấy cứt và mắm tôm mang đi thì rõ ném vào nhà ai, nhiệm vụ nào mà Đảng và Nhà Nước giao lại như thế được nhỉ? Còn nó giả dạng như bà thì tôi cũng không nói làm gì.
Mẹ D bảo.
- Chắc ông nhầm đấy, có lẽ nó sang nhà người yêu ăn cơm, làm món gì mới lấy mắm tôm nhà mang đi thôi. Tôi đi chợ đây nhé.
Bà Đ đi chợ, qua phố X thấy người ta xúm xít chỉ trỏ vào một ngôi nhà. Bà đến gần thấy mùi cứt và mắm tôm nồng nặc, bịt mũi đi nhanh. Nghe tiếng dân loáng thoáng nói.
- Đm nhà người ta đàn bà, con gái. Xã hội đen , lưu manh thì cũng phải có chút tự trọng chứ. Ném cứt cả mắm tôm vào nhà thế chỉ là loại mạt hạng. Vô phúc đẻ ra đứa con như thế.
- Không phải lưu manh đâu, công an ném đấy. Nhà này phản động, chính quyền ghét mới bảo công an làm thế.
- Phản động sao không bắt đi, pháp luật ở đâu không sử dụng. đi ném đồ dơ dáy như thế thì còn gì là chính quyền với nhà nước nữa. Cứ bắn chết mẹ cái bọn phản động đi là xong. Làm thế này cả đoạn đường ai đi qua cũng phải ngửi.
- Cái ông này nói hay chưa, bắn hết phản động thì công an chết đói à, cả đống công an ở nước mình bây giờ thất nghiệp, không có gì ăn lại thành phản động thì còn nguy hiểm hơn. Vì công an còn được học hành, chúng nó mà không có ăn thành phản động còn khiếp gấp vạn lần cái bọn phản động khác.
Bà Đ xây xẩm mặt mày, cố gắng bước nhanh. Đi chợ xong về nhà thấy thằng Đ đang ngủ li bì. Bà nấu cơm , dọn ra bàn xong đánh thức con dậy. Ra gọi ông Đ bên nhà hàng xóm về ăn cơm. Lúc ăn bà hỏi thăm dò con.
- Tối qua có người nói thấy con ở phố X , ngồi ở hè đường dưới lùm cây, con thấy cũng thấy còn lại kéo khẩu trang che mặt không chào à.?
Thằng Đ.
- Đâu con làm gì thấy ai quen, con luôn đeo khẩu trang đấy chứ, tầm đó tối muộn rồi làm gì có ai quen qua đấy.
Bà Đ không hỏi nữa, bà lặng lẽ nhai hạt cơm trệu trạo. Ăn lưng bát bà bỏ bát đũa xuống mâm. Leo lên gác, trước bàn thờ tổ tiên, bà thắp nén nhang rồi thút thít khóc. Mùi nhang trầm thơm vương vấn toả khắp phòng.
Nam Định ngày mưa.
Tặng Bùi Thị Minh Hằng ở Vũng Tàu.
Tác giả. Người Thành Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét